thúc cô chạy nhưng hơi men làm cô quay cuồng, cô tựa đầu, chống một tay vào cánh cửa phòng mình để lấy lại thăng bằng. Một đôi bàn tay nhẵn nhụi chưa qua lao động nắm lấy eo cô. Cô hét lên trong sự hốt hoảng rồi lại hét lên trong sự bất lực khi tay phải ấy rời khỏi eo cô, cầm chym ấn mạnh vào cửa mình cô từ phía sau. Cô muốn kêu cứu nhưng cô có kêu cũng chẳng ai nghe mà tới, mà cho dù có người nghe đi nữa, khi họ tới cứu thì cô sau này làm gì còn mặt mũi nhìn mặt xóm làng. Cô cố với tay lại phía