thôi, hãy tha lỗi cho Quân?” Cảm giác tội lỗi và nỗi nhớ Linh làm tôi thao thức, gần sáng tôi mới chợp mắt được một chút. Trời về trưa, tôi bừng tỉnh và ngạc nhiên khi mình vẫn còn mặc nguyên bộ đồ đi ăn sinh nhật hôm qua. Ngồi dậy, định bụng cởi đồ ra đi tắm rửa cho tỉnh táo, tôi bỗng phát hiện có một tấm giấy nhỏ trong túi áo mình. Lấy ra coi, đó là một tấm thiệp xinh xắn, nhỏ vừa vặn trong lòng bàn tay được làm rất khéo léo, trong thiệp chỉ vẻn vẹn mấy chữ, đúng là nét chữ của Linh: “I love U,