phải là Linh mà là Diễm, thì ra nãy giờ tôi mơ tới Linh, còn Diễm đã vào phòng từ lúc nào. Thấy tôi rên lên, Diễm ngửng đầu lên, nàng mỉm cười ngượng ngịu còn tôi thì bất ngờ không mở nổi miệng ra nữa. “Diễm làm Quân đau hả, xin lỗi nha? cưng? hôn em đi” nàng cúi mặt xuống, môi kề môi tôi. Thì ra nãy giờ tôi nằm mơ mà làm thật, tôi đang ân ái với Diễm chứ không phải Linh, không biết mình có nói gì nhắc đến tên Linh không? tôi tự nhủ, rồi trấn tĩnh lại, nếu mình lỡ lời không lẽ Diễm còn muốn mình