cất tiếng… – Dzậy cũng được – mợ cười vui vẻ. Tôi lên lầu chỉ việc kéo cái nệm ra ngoài và chuyển cái bàn học với đống sách vở là xong. Chị Hoài tiếp thu cái phòng, đơn giản trải xuống cái chiếu là rồi. Nhà có thêm người thì nhộn nhịp, ăn uống cũng vui hơn, nhưng đến đêm khuya thì tôi luôn bứt rứt vì không được đụ mợ. Nằm trên giường nhớ đến mợ mà không dám xuống vì sợ bị chị Hoài biết, thiệt khó chịu. Chắc mợ cũng vậy thôi. Gần cả tuần như vậy, không hề có cơ hội nào cho tôi tranh thủ, bình