đi giữa đường Nguyệt gọi Thành: “Anh ơi! Em bị bắt cóc! Nhưng anh đừng gọi cảnh sát hay người nhà… nhớ trở về khách sạn… em gọi anh sau!” Vài tiếng sau Nguyệt gọi tiếp giọng rất nhỏ: “Anh Thành! Em sẽ cố gắng dàn xếp với tên cướp!” Vài tiếng sau nữa: “Anh ơi… nhớ anh! Nhưng đừng lo… em đã có cách!” Thành biết vợ lanh lẹ có thể xoay trở trong mọi tình thế nên hắn yên tâm. Hôm sau 5: 00 giờ sáng Thành chộp điện thoại khi nghe reng, giọng Nguyệt rất nhỏ, mệt nhọc, như không muốn có ai nghe: “Anh