xe với đống sách báo nặng cả tấn trên rổ…. đạp xe mà ai cũng nhìn tui, có cảm giác như tui là tâm thần trốn trại vậy. Đạp được 1 đoạn bé kêu tui rẽ vô quán nước, hé hé, chắc đã tới lúc rồi…hé hé… Vô quán, bé kêu xách theo đống sách với con chim cánh cụt lên theo. Nặng bà cố! Kêu nước xong, hai đứa bắt đầu nói chuyện. Như biết trước câu trả lời, tui dõng dạc: – Trang, em mua quà này cho ai vậy? – Hì, anh còn nhớ cái anh hôm bữa ở hồ bơi hông? – Ừ… – tui chột dạ. – Mai là sinh nhật ảnh, ảnh rủ