lời… Sáng hôm sau cô dậy khá sớm chuẩn bị đưa con đi ăn phở như đã hứa. Với cô, việc gì ra việc nấy. Giận mấy thì giận, sức khỏe, dinh dưỡng của con vẫn là trên hết. Đáp lại thái độ cố giữ như bình thản của cô, Cún không như thế. Một bộ mặt ủ rũ nhất mà cô từng thấy hiện ra trước mặt cô, và cô phải đối diện với nó từ lúc bình minh tới tận khi cố gắng nuốt cho trôi bữa tối. Nó không thèm nói với cô tiếng nào, chi lắc với gật. Tình trạng đó làm cô không khỏi lo lắng song cô không có ý định thỏa