đấy. Em đến lâu chưa? Sao không gọi anh đến đón. Em đến lúc mọi người ra về, anh thì cứ trong phòng, có biết là em đến đâu? Chết dở, thế em ở đây suốt à, thế là em cũng chưa ăn phải không? Em chẳng nói gì, cứ ôm ghì lấy tôi như sợ tôi chạy mất. Đưa em ra một quán ăn mà em thích. Gọi vài món em hay ăn, nhưng em ăn rất ít, chỉ chực gắp cho tôi, ép tôi phải ăn thật nhiều, như sợ tôi bị chết đói vậy. Tôi và em về nhà tôi. Như sự thiếu vắng suốt thời gian qua, em lao vào tôi như hổ đói vậy. Lần