giáo à? Em phải gương mẫu đối với các học trò của em chứ”. “Anh không quên em là cô giáo, nhưng đây là lúc mình đi chơi, đi nghỉ mát chứ không phải lúc em đứng trước đám học trò của em để thuyết giảng về đạo đức.” Khôi cố gắng thuyết phục một hồi lâu, Trâm xiêu lòng và đồng ý thay đổi cách ăn mặc. Nàng đi mua sắm một mình và giữ bí mật. Khôi không biết nàng đã mua những thứ gì. Khi bắt đầu khởi hành, nàng vẫn ăn mặc như khi đi dạy học, chẳng có gì khác lạ. Khôi hỏi tại sao nàng không mặc quần áo