tới… tui đạp nước bạch bạch lại chỗ bé. – Sao anh thấy em buồn quá vậy? – tui thắc mắc. – Hic, hông có gì làm hết, bùn. – Bé trả lời. – Làm gì mà không có, xuống đây dạy anh bơi coi. – tui toét miệng cười. – Ừ xuống liền – Đoạn bé nhảy xuống hồ. Tập một hồi tui la mệt, bé Trang kêu dựa vô thành hồ nghỉ. Lúc này tui mới lân la dò hỏi chuyện đời tư của bé… Nói là đời tư nhưng thực chất cũng chỉ là chuyện ăn ngủ, học hành, có bao nhiêu ba má với anh chị em. Cuối cùng tui đánh bạo đi thẳng vô