ran. Khó chịu quá. Những lần trước thi thoảng dzg và mình cũng có những va chạm đụng chân đụng tay, mình cũng có những cảm giác tê tê khoai khoái nhưng không rung động mãnh liệt như lần này. “Tách”, đèn bật sáng. Dzg xoay người nhìn mình, mình luống cuống, tim đập mạnh nghe thình thình, cổ họng khô cong, miệng lập lập không thốt ra lời. – Sao thế? Dzg hỏi mà giọng cũng bị lạc đi. – Chỉ… c… chỉ b… u… bú… bú thôi. Tự nhiên miệng mình lại tuôn ra những lời như jậy, không thể hiểu nổi. –