hổng chịu, bắt phục vụ cả hai một phùa thì cũng ráng chút xíu, sao lại ganh tị nhau. Làm thét, tui đéo nắc, đéo bú gì hết cho chừa. Bà mẹ nghe đã rét, con gái nhỏ cũng ê càng. Nó phải hấp tấp xoay đầu óc thật lẹ để tìm ra một phương kế khác. Bỗng nó la lên: – Tui nghĩ ra rồi, để tui bày cho mọi người đều ưng ý. – Nói rồi, nó hối tên tù: – Cha nội rút cặc ra đi, bà má cũng ngồi lên hẳn hoi nghỉ mệt một chút. Thấy ai cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên, con nhỏ chúm chím cười ra cái điều bậc quân sư quạt