thôi! Đó là lời thề từ trước đến nay rồi”Vậy là cái suy nghĩ về chị gái đã chiến thắng. Nhưng Ngân tôi phải đáp lại như thế nào? Tôi không muốn cô ấy buồn vì tôi, vậy phải làm sao?” Cứ vậy rối rắm trong đầu khiến tôi ngồi suy nghĩ 30p liềnthì bỗng có tiếng gõ cửa – Vào đi! – Là tôi, Quỳnh! (Con bé thu ngân) – Là cậu à, có chuyện gì thế? – Tôi muốn được nói chuyện riêng với quản lý Trung! – Vậy hãy đóng cửa lại đi, gọi tôi là Trung được rồi! Quỳnh đóng nhẹ cánh cửa, đi vào ngồi nói chuyện với tôi,